Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

Những câu nói hay về tình yêu trên facebook

Tổng hợp những câu nói hay về tình yêu trên facebook phần 1

Câu nói hay trên facebook
Khi bạn thờ ơ với cô ấy, 1 chàng trai khác đã chú ý tới cô ấy
Khi bạn mang lại cho cô ấy những lo lắng, anh ta lắng nghe những lo lắng của cô ấy
Khi bạn quá bận rộn, anh ta dành thời gian cho cô ấy
Khi bạn làm cho cô ấy khóc, anh ta làm mọi cách cho cô ấy cười
Khi bạn đang suy nghĩ rằng liệu bạn có cần cô ấy nữa không, thì anh ta đã biết anh ta cần cô ấy như thế nào
Rồi bạn gọi cô ấy là kẻ phản bội, rằng cô ấy chưa bao giờ yêu bạn...
Bạn thật ngốc khi không biết trân quý những điều đang có...

status hay trên facebook 

Một chút thôi !
• Cho tớ thấy là cậu vẫn đang yêu tớ
• Cho tớ cảm nhận được ấm áp từtrái tim cậu Một chút thôi !
• Cho tớ có lại cảm giác được yêu thương như trước
• Đừng bỏ quên tớ quá lâu Bởi vì...
• Tớ không thể ở mãi một nơi
• Chờ đợi mãi một người luôn vô tâm với tớ ...
Tớ vẫn mãi yêu cậu nhiều nhiều lắm đấy, cậu biết ko?
- Nước mắt...
• Cũng giống như muối vậy....
• Là gia vị không thể thiếu của tình yêu…
• Chẳng ai muốn ăn canh không mặn...
• Cũng chẳng ai "yêu" mà không khóc....
- Chỉ có điều...
• Canh quá mặn thì không ai dám nuốt...
• Tình yêu quá nhiều nước mắt...
...thì không ai dám yêu!!!
Đừng thấy người ta yêu thương rồi làm ngơ.

Đừng thấy người ta cần mình rồi không sợ mất.

Vì cái gì cũng có giới hạn.

Ừ! Thì yêu hết mình. Nhưng cùng cực của đau thương là buông ra đó.

Đời mà. Đừng nghĩ của mình rồi là của mình mãi.

Không biết nắm giữ đến khi mất đừng hối hận khổ đau..!
Trong cuộc sống, tất cả chúng ta đều có. . .
- 1 bí mật. . . Không thể nói
- 1 niềm hối tiếc. . . Không thể thay đổi
- 1 giắc mơ. . . không thể chạm đến
Và. . . .
- 1 tình cảm. . . Chẳng thể lãng quên...!

- Dù E có viết lên wall bao nhiêu thứ đi nữa,
- Thì điều quan trọng vẫn là
- Viết cho nhiều người đọc, ...
- Nhưng E chỉ cần 1 người hiểu.
- Nhưng điều đặc biệt là người E
cần hiểu, ...
- Lại chẳng bao giờ
thèm đọc nó.
Gửi tới những bạn nam:
Nếu thực lòng yêu một người con gái...
Đừng bao giờ làm cô ấy phải...
*khóc*...
Nếu lỡ làm cô ấy khóc...
Thì đừng ngần ngại mà *ôm* cô ấy
vào lòng...
Và hãy cố gắng chữa lành nỗi đau
cho cô ấy!...
Hãy khiến cô ấy cười...
Nụ cười tươi vui hạnh phúc...
Vì...
Tôi hiểu...
Trong tình yêu...
Nụ cười và nước mắt luôn song hành
cùng nhau...
Nếu nụ cười cô ấy vẫn nở trên môi...
Thì có nghĩa là tình yêu ấy vẫn còn
tồn tại...
Còn nếu để cô ấy khóc quá nhiều...
Thì...
Có lẽ...
Tình yêu ấy...
Đã vỡ mất rồi!.....

Những câu nói hay về tình yêu trên facebook bằng hình ảnh

Có 1 cô gái muốn người yêu tặng mình 1 chiếc nhẫn...
... nhưng chàng trai lại tặng cô 1 chú gấu bông...
trong cơn tức giận cô gái quăng con gấu ra giữa đường...
chàng trai cố gắng chạy ra để lấy lại con gấu...
nhưng thật không may, anh ta bị 1 chiếc xe đâm phải...
và vĩnh viễn ra đi...
...
...
Trong đám tang của chàng trai trẻ...
có 1 cô gái cứ ôm chặt con gấu bông...
và chiếc máy trong con gấu bông phát ra câu nói...
"Anh yêu em"...
"Em sẽ làm vợ anh chứ?"...
"Chiếc nhẫn ở trong túi này"...
Đừng làm gì quá vội vàng để phải hối hận sau này.
Sống thật chậm, yêu thương thật lòng và tha thứ nếu có thể nhé...

* Gặp nhau là sự tình cờ...
* Yêu nhau là sự bất ngờ của trái tim....
* Duyên là do trời định !...
* Phận là do người trao !...
* Nhưng Hạnh phúc là do chính mình nắm bắt...!!*
* Đừng nghĩ duyên số sắp đặt cho ta gặp nhau...
- Thì ta sẽ là của nhau mãi mãi....
* Ông trời chỉ giúp ta 1 đoạn đường mà thôi...
- Đoạn đường còn lại phải do ta tự đi tiếp...
* Định mệnh có sẵn mang đến cho ta Tình yêu...
- Định mệnh ta tạo ra sẽ cho ta Hạnh phúc...
* Hãy nhớ là...
- Hạnh phúc chỉ đến với người biết trân trọng và nâng niu...
- Hãy trân trọng những khoảnh khắc bên nhau...
- Đừng để đến lúc xa nhau mới "gào" lên *đau đớn*!!
Trong tình yêu, yêu gần hay yêu xa không quan trọng, mà quan trọng là ở trái tim mình. Dẫu bít rằng yêu gần sẽ là:
- Ngày nào em cũng thấy anh
- Được đi cùng anh, được anh chở đi lòng vòng
- Được tựa vào vai anh khi em mệt
- Được gục đầu vào ngực anh khi khóc
- Được nắm tay đi dạo phố
- Được anh bất ngờ ôm từ phía sau khi em không đễ ý
- Được anh bất ngờ tặng 1 món quà vào ngày lễ.....Rất nhiều lắm khi ở gần nhau...
Nhưng yêu xa có sao đâu, yêu xa cũng là yêu mà đúng không anh?
- Vẫn là những tin nhắn, những cuộc điện thoại, những dòng tâm sự cho nhau nó vẫn lãng mạn.
- Không ở gần nhưng 2 trái tim vẫn chung nhịp đập là đủ rồi anh nhỉ
- Không gặp nhau mỗi ngày không phải là không nhớ nhau
- Không được anh ôm từ phía sau không phải là em cô đơn mà em để giành 1 ngày anh về sẽ ôm anh nhiều hơn
- Không được gục đầu vào ngực anh khi khóc sẽ tập cho em tính mạnh mẽ
Dù là yêu xa hay gần thì vẫn là tình yêu..
Tình yêu trên status facebook
*Trải qua nhiều sóng gió...
- Mới biết được...
- Đâu là hạnh phúc... đâu là niềm đau.
- Đâu là nụ cười... đâu là nước mắt….
- Và đâu là sự thật... đâu là giả dối…
- Nhận ra một điều là…
- Phải biết nở nụ cười ở bất cứ hoàn cảnh nào…
- Phải biết nghĩ cho mình…
- Và điều quan trọng là phải biết tự đứng lên sau mỗi lần vấp ngã…
♫ Em trả Anh về với tự do...
• Còn Em.......
• Em trở về với cô đơn và trống trải...
♫ Ta trả nhau về nơi ta vốn thuộc về...
• Hai thế giới...
• Hai con người xa lạ...
♫ Gặp nhau... biết nhau, yêu nhau...rồi rời xa nhau...
♫ Như thế là quá đủ.!
• Đủ "thương đau" để biết...
- chẳng bao giờ...có thể trở lại như xưa.!
• Đủ "nước mắt" để biết mãi mãi...
- ta sinh ra không phải... để dành cho nhau.!♫ ♫ ♫
♦ Thất vọng...
Là khi anh không hiểu những gì em muốn nói
♦ Tũi thân...
Là khi anh nói ra 3 tiếng "Tùy em thôi"
♦ Hụt hẫng...
Là khi anh bỏ mặc tất cả suy tư của em...
Mà vô tình buông ra câu nói...
"Em nghĩ sao thì nghĩ"
Hay... "Em muốn làm gì thì làm"

Gió vẫn thổi, xuyên qua miền kí ức...
Phút giây này, lồng ngực thấy nhói đau...
.
.
.
• Tắt nụ cười
• Lười yêu thương
• Có mệt không
• Khi chẳng bao giờ chia sẻ . . .
• Đằng sau vui vẻ
• Lại là nhưng lặng lẽ nhuộm đau thương . . .
• Muốn cố quên nhưng sao lòng vẫn nhớ.
• Cố gượng cười sao khoé mắt cay cay !
- Đôi khi...
- Con người ta lại thích một mối quan hệ vừa phải...
- Không cần quá nồng nhiệt...
- Không cần quá đam mê...
- Cứ mập mờ giữa yêu và thích...
- Cứ nhẹ nhàng giữa bồ và bạn...
- Yêu ít thôi....nhưng miễn là dài lâu...
- Hứa ít thôi...nhưng phải giữ lời...bạn nhé.!

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

7 câu nói hay nhất

1. Hãy cười lên và cả thế giới sẽ cười cùng bạn, nếu khóc, bạn sẽ phải chỉ khóc một mình.
2. Nếu bạn không thể xây dựng một thành phố thì hãy xây lấy một trái tim hồng.
3. Một người bạn thật sự là người bước vào cuộc sống của bạn khi cả thế giới đã bước ra.
4. Yêu thương cho đi là yêu thương có thể giữ được mãi mãi.
5.Một nụ cười có thể thay đổi một ngày, một cái ôm có thể thay đổi một tuần, một lời nói có thể thay đổi một cuộc sống.
6. Nếu bạn không thể là Mặt Trời thì cũng đừng làm một đám mây.
7. Hãy là một con tem, gắn chặt vào mục tiêu cho tới khi đến đích.











Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Tự truyện Nick Vujicic (P10): Sống có mục đích và đam mê



Khi tôi còn nhỏ, cha mẹ tôi đã cố gắng nhìn về phía trước và mường tượng ra tương lai của tôi sẽ như thế nào. Cha tôi là một nhân viên kế toán và ông đã gợi ý rằng tôi nên theo nghề của ông: “Con giỏi toán, và con có thể thuê người khác để giúp con trong công việc”. Gặm những con số là thú vui đối với tôi. Việc làm tính bằng ngón tay và ngón chân không phải là một sự lựa chọn dành cho tôi, nhưng nhờ có kỹ thuật hiện đại và nhờ mẩu bàn chân bé xíu của mình, tôi có thể sử dụng máy tính và máy tính điện tử một cách dễ dàng. Vậy nên ở trường đại học tôi thực hiện theo kế hoạch của cha mẹ, học ngành hoạch định tài chính và kế toán. Ý nghĩ giúp mọi người đưa ra những quyết định hợp lý liên quan đến tiền bạc, góp phần vạch ra những kế hoạch tài chính chiến lược giúp họ giàu có đã hấp dẫn tôi. Tôi cũng thích hoạt động trên thị trường chứng khoán, nơi tôi đã có những trải nghiệm cả vui lẫn buồn.







Nick Vucijic đã trở thành biểu tượng của niềm tin, khát vọng.


Làm một người hoạch định tài chính dường như là một cách tốt để vừa phục vụ người khác vừa có thể nuôi sống được bản thân, và (tôi hy vọng) nuôi sống được cả gia đình. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn tâm huyết với kế hoạch đó. Tôi luôn có cảm giác rằng Chúa đang gọi tôi đi theo một con đường khác. Tôi bắt đầu thực hiện các buổi nói chuyện chia sẻ kinh nghiệm vượt lên nghịch cảnh của mình với các bạn cùng lớp ở trường trung học. Các bạn học của tôi quan tâm và đáp lại những lời tôi nói. Tôi đã chạm được đến trái tim họ. Dần dần tôi chia sẻ niềm tin của mình với mọi người nhiều hơn. Việc truyền giáo và khích lệ người khác trở thành niềm đam mê lớn nhất của tôi.

Đó là một món quà tuyệt vời. Nhiều người đã phải rất vất vả để tìm ý nghĩa và hướng đi trong cuộc đời. Họ nghi ngờ giá trị của bản thân bởi họ không biết chắc chắn mình có thể cống hiến hoặc tạo dấu ấn trong cuộc đời bằng cách nào. Có lẽ bạn không xác định được tài năng, khả năng, mối quan tâm của bạn nằm ở đâu. Thử cái này, thử cái khác trước khi xác định được tiếng gọi của cuộc đời bạn cũng là điều thường xảy ra. Thay đổi hướng đi vài lần cũng không phải là điều lạ.

Tôi khuyến khích bạn xác định rõ điều gì khiến bạn hạnh phúc, khiến bạn muốn dồn tất cả tài năng, năng lượng của bạn vào. Hãy theo đuổi con đường mà bạn đã xác định được, không phải để đạt được danh vọng và sự giàu có cho bản thân bạn, mà là để cống hiến. Hãy kiên nhẫn nếu như thực tế đòi hỏi phải có thời gian để tìm ra con đường của bạn. Bạn nên biết rằng việc xác định được thời điểm thích hợp để khởi đầu là rất quan trọng, và rằng nếu bạn có niềm đam mê thực sự trong trái tim, niềm đam mê ấy sẽ không lụi tàn. Bạn cũng nên hiểu rằng ngay cả những đam mê cũng có thể đi cùng với sự rủi ro. Và nếu một niềm đam mê nào đó trong bạn cạn kiệt, thì đó có thể là vì Chúa có kế hoạch lớn lao hơn, tốt đẹp hơn dành cho bạn.

Bạn sẽ biết mình đã tìm được niềm đam mê khi tài năng, hiểu biết, năng lượng, sự tập trung và sự tận tụy của bạn đều hội tụ vào một việc gì đó theo một cách khiến bạn phấn khởi, hào hứng giống như một đứa trẻ say sưa chơi một trò chơi mà nó thích. Công việc và thú vui của bạn hòa làm một. Bạn cảm thấy như thể các cơ hội dành cho bạn là vô biên. Việc bạn làm trở thành một phần con người bạn, và những lợi ích do công việc bạn làm mang đến cho người khác khiến bạn thỏa mãn hơn những phần thưởng dành cho bản thân bạn.

Niềm đam mê của bạn dẫn bạn đến với mục đích sống. Cả hai yếu tố đó được kích hoạt khi bạn đặt niềm tin vào khả năng của mình và chia sẻ nó với thế giới. Bạn tồn tại trên đời này vì mục đích của cuộc đời bạn, cũng như tôi sống trên đời này vì mục đích của tôi. Từng phần của con người bạn – từ tâm hồn, thể xác, sức mạnh tinh thần, những tài năng độc đáo và trải nghiệm sống – đều tồn tại để thỏa mãn mục đích sống.

Bạn biến niềm tin của mình thành hành động bằng cách sống với niềm đam mê, xác định rõ mục đích của mình và xây dựng cuộc sống, phát triển và sử dụng tài năng của mình một cách đầy đủ, trọn vẹn nhất. Việc gì thúc đẩy bạn? Việc gì khiến bạn phấn khởi mỗi ngày? Việc gì bạn làm một cách tự nguyện, chỉ mong sống với nó mà thôi? Việc gì khiến bạn làm mãi không chán? Có việc gì đó mà bạn sẵn sàng từ bỏ mọi việc khác để làm? Việc gì khiến bạn cảm thấy thực sự bị thôi thúc để thực hiện và hoàn thành cho bằng được?

Nếu những câu hỏi mà tôi đã nêu ra ở đoạn trên vẫn không giúp bạn xác định được một niềm đam mê trong đời, thì hãy thử hỏi những người thân của bạn để họ đưa ra những đánh giá và gợi ý. Họ thấy bạn có tài năng, sở trường gì? Họ nghĩ bạn có thể tạo dấu ấn trong lĩnh vực nào? Họ thấy bạn nhiệt tình, hăng hái nhất trong việc gì?



Tự truyện Nick Vujicic (P9): Cách trao yêu thương



Khi tôi thừa nhận rằng Chúa yêu thương tôi và có mục đích dành cho tôi, sự tự nhận thức về bản thân của tôi thay đổi và cả thái độ, hành động của tôi cũng vậy. Điều đó không xảy ra chỉ sau một đêm, nhưng qua thời gian tôi đã không né tránh việc giao tiếp với các bạn học ở trường và ở nơi tôi sống nữa. Tôi không còn trốn trong phòng dạy nhạc một mình để khỏi phải giao lưu với các bạn học trong giờ nghỉ ăn trưa. Tôi thôi không giấu mình sau bụi cây ở sân trường. Cha mẹ tôi đã khuyến khích tôi bắt chuyện với bạn bè thay vì đợi họ tìm đến tôi trước. Cuối cùng tôi đã bước ra khỏi cái vỏ ốc của mình và tôi phát hiện ra rằng khi mọi người biết và hiểu tôi, họ chấp nhận tôi và phát hiện ra tôi là người có thể khích lệ người khác. Quan trọng hơn, tôi đã chấp nhận bản thân mình.

Khi tôi chưa thoát ra khỏi nỗi sợ bị từ chối, không ai có thể biết con người Nick thực sự. Tôi cảm thấy thương cho bản thân mình, và mọi người cảm thấy thương hại tôi. Nhưng khi tôi chia sẻ những gì tôi đã đạt được với các bạn học, họ cùng khen ngợi những thành tích đó. Khi tôi cởi mở trước sự tò mò và những câu hỏi của họ về tình trạng thiếu chân tay của tôi, nói chuyện một cách thoải mái với họ, cười với họ, họ trở thành bạn của tôi.







Nick Vucijic hạnh phúc cùng vợ


Sự tôn trọng của bạn bè giúp tôi nâng cao sự tự ý thức về bản thân và khiến tôi thêm tự tin để trở nên cởi mở hơn. Tôi hiểu ra rằng sự khác biệt về hình thể chỉ trở thành trở ngại nếu như tôi cho phép nó như vậy. Có một số việc tôi không thể làm, nhưng tôi thường khiến chính bản thân mình và người khác ngạc nhiên bằng cách tìm ra những cách khá khéo léo để vượt qua thách thức. Tôi trượt ván, bơi, vượt nhiều bạn học về thành tích học tập, đặc biệt với môn toán và – thật ngạc nhiên – về khả năng diễn thuyết!

Khi tôi hiểu được giá trị của bản thân mình, tôi biết coi trọng người khác hơn. Họ đáp lại sự coi trọng mà tôi dành cho họ bằng cách coi trọng tôi. Kinh Thánh dạy chúng ta hãy yêu hàng xóm như yêu chính bản thân mình. Nếu bạn yêu và chấp nhận bản thân mình, thì bạn sẽ giàu tình yêu thương hơn, dễ chấp nhận người khác hơn. Bạn tạo ra một môi trường trong đó tình bạn và tình yêu dành cho người khác có thể được nuôi dưỡng, vun bồi.

Bạn đối với bản thân mình như thế nào thì người khác sẽ đối với bạn như thế. Nếu bạn không tôn trọng bản thân mình thì làm sao bạn có thể mong người khác tôn trọng bạn? Nếu bạn không yêu quý bản thân, thì người khác có thể yêu quý bạn được chăng? Tất nhiên là không. Nhưng nếu bạn thoải mái với chính mình, thì người khác sẽ cảm thấy thoải mái về sự có mặt của bạn. Nếu bạn làm cho người khác cảm thấy tốt về bản thân họ bởi sự tin cậy, khích lệ, chấp nhận mà bạn dành cho họ, thì tôi tin tình yêu sẽ tìm thấy bạn.

Khi tôi diễn thuyết trước đám đông học sinh và các nhóm thanh thiếu niên tại các nhà thờ, tôi luôn nói với họ rằng Chúa yêu họ vì chính bản thân họ. Tôi nói với họ rằng họ đẹp và rằng họ cần coi trọng bản thân mình như Chúa coi trọng họ. Đó là những lời nói đơn giản. Tuy nhiên mỗi lần tôi nói ra những lời đó, tôi thấy nhiều người xúc động đến rơi lệ. Tại sao lại như vậy? Đó là bởi vì những người trẻ tuổi thường nghĩ rằng họ phải trở nên hợp thời (hợp với số đông) nếu không họ sẽ bị loại. Họ cũng thường cảm thấy cần phải có một vẻ ngoài ưa nhìn, quần áo thời trang, phải thế này, thế kia mới được chấp nhận. Nhưng không phải vậy. Chúa chấp nhận tất cả chúng ta như chúng ta vốn có.

Giờ đây có thể người nào đó mà bạn yêu thương và tin cậy đã làm tan vỡ trái tim bạn. Tôi biết nói điều này chỉ an ủi được bạn chút ít thôi, nhưng tôi cần phải nói rằng nhiều người khác, trong đó có cả tôi, đã từng trải nghiệm cái điều chẳng dễ chịu chút nào đó. Nhưng sự tan vỡ và phản bội không làm cho bạn trở thành người vô giá trị. Một mối quan hệ tan vỡ chỉ có nghĩa rằng đó là một mối quan hệ không thích hợp với bạn mà thôi. Giờ đây tôi biết rằng có thể bạn thấy thật khó hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như thế, nhưng một ngày nào đó bạn sẽ hiểu. Còn bây giờ bạn đừng nên phạm phải cái việc sai lầm là bấm nút tắt đối với khả năng yêu và được yêu của bạn. Trong một thời gian, tôi đã không tin rằng Chúa tạo ra một người phụ nữ dành cho tôi. Tôi cô đơn và cố thúc đẩy tình bạn thành tình yêu ngay cả khi tình cảm của tôi không được đáp lại. Nhưng Kanae đã dạy tôi về sự cao đẹp của tình yêu thực sự, trong đó cả hai người đều được cho và được nhận tình yêu. Sự cô đơn có thể khiến bạn cảm thấy rằng bạn nên chấp nhận một mối quan hệ tình cảm khiến bạn dễ chịu hơn dù thiếu ánh sáng của tình yêu. Nhưng bạn không nên thỏa hiệp với tình yêu. Thay vì thế, bạn hãy tin ở tình yêu.

* Còn tiếp





Tự truyện Nick Vujicic (P8): Tôi đã yêu như thế nào?



Tôi tìm thấy tình yêu của đời mình trong một đám đông trên đỉnh Tháp chuông tại Adrriatica. Tháp chuông bằng đá đó trông giống như những tháp chuông cổ ở những ngôi làng cổ châu Âu, nhưng thực ra nó là một tòa nhà văn phòng có một không hai ở McKinney, vùng ngoại ô của thành phố Dallas thuộc bang Texas. Tôi có mặt ở đó vào tháng tư năm 2010 để diễn thuyết, nhưng tôi không thể tập trung hoàn toàn vào việc ấy được bởi tôi bị hút hồn vì đôi mắt tuyệt đẹp, ấm áp và thông minh nhất mà tôi từng nhìn thấy.

Bạn có thể nghĩ câu chuyện về “tình yêu sét đánh” này nghe có vẻ sáo mòn, nhưng nếu một điều sáo mòn mà tuyệt vời như vậy thì bạn hãy tin rằng tôi thấy không có vấn đề gì. Là một người theo đạo Cơ Đốc, tôi thuộc những bài học trong Kinh Thánh. Đây là những ca từ được trích từ sách Nhã ca: “Nàng đã chiếm trọn trái tim tôi, kho báu của tôi, cô dâu của tôi. Chỉ bằng một cái liếc nhìn thôi, nàng đã bắt trái tim tôi làm con tin”.







Nick Vucijic hạnh phúc cùng vợ


Nếu bạn theo dõi trang web, blog, và trang tweets hoặc Facebook của tôi, bạn có thể thấy rằng ngày hôm đó trái tim tôi đã bị người con gái tuyệt vời tên là Kanae Miyahara chiếm trọn. Chúng tôi đính hôn vào tháng bảy năm 2011, và làm lễ thành hôn vào tháng hai năm 2012, ngay sau khi tôi viết xong cuốn sách này.

Từ khi Adam và Eva bị đuổi khỏi Vườn Địa Đàng, chuyện tình yêu luôn khiến đàn ông và đàn bà bận tâm đau khổ, nhưng cũng khiến họ trở nên hạnh phúc và hoàn thiện. Khát khao mãnh liệt của trái tim là một trong những nhu cầu cần thiết nhất của con người. Tuy nhiên khi chúng ta tìm kiếm tình yêu, chúng ta mở lòng ra không chỉ để được yêu mà thật không may, cũng là để chịu đựng đau khổ. Vậy nên bạn phải quyết định một điều: Bạn thôi không tìm kiếm tình yêu nữa và bạn sẽ chẳng bao giờ tìm thấy tình yêu – việc mà đối với bạn dường như chỉ làm lãng phí một cuộc đời tốt đẹp, hoặc bạn có thể tiếp tục cố gắng tìm kiếm tình yêu.

Tôi đã dám yêu và đã hơn một lần tôi bị tổn thương vì tình yêu. Tôi đau khổ, bối rối, tức giận và cảm thấy mình là một kẻ ngốc không hơn không kém. Nhưng tôi đã vượt qua. Sau những lần như thế cuối cùng tôi xác định được rằng cách duy nhất để tìm được thứ mà mình tìm kiếm là biến niềm tin thành hành động và tiếp tục cố gắng.

Có thể bạn đã từng trải qua những đau khổ tương tự. Ít ai lựa chọn kiếm tìm tình yêu mà lại không phải trải qua đau khổ. Lời khuyên của tôi là coi những lần cố gắng mà không đem lại thành công của bạn chẳng hơn gì những cuộc thử nghiệm: những lần thất bại tạo cho bạn sức mạnh để yêu sâu sắc hơn khi bạn gặp người thích hợp dành cho bạn. Chừng nào bạn còn mở lòng để yêu, thì chừng đó tình yêu vẫn có thể đến với bạn. Nếu bạn dựng một bức tường quanh trái tim của mình, thì tình yêu sẽ không thể đến với bạn.


Tôi đã phải đấu tranh trong nhiều năm với cảm giác bất an và cô đơn. Như hoàng tử Cóc, tôi sợ bị từ chối và thường có ý nghĩ thất vọng rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có thể tìm được một người con gái chia sẻ giấc mơ xây dựng gia đình với mình. Tôi thường nói và viết về nỗi sợ của tôi hồi nhỏ, rằng không người phụ nữ nào muốn trở thành người yêu của tôi bởi vì tôi không thể nắm tay, không thể ôm cô ấy.



Như hầu hết những người đàn ông khác, tôi lớn lên với quan niệm truyền thống về một người chồng, quan niệm cho rằng chồng là người nuôi sống và bảo vệ gia đình, vậy nên tôi không hề muốn một người phụ nữ nghĩ rằng cô ấy cần quan tâm chăm sóc tôi thay vì làm vợ, làm bạn đời của tôi.

Không chỉ tôi hoặc những người có khiếm khuyết về hình thể mới có những băn khoăn liên quan đến việc tìm kiếm tình yêu. Ai trong chúng ta cũng có những nỗi bất an và sợ hãi liên quan đến các mối quan hệ tình cảm. Tuy nhiên tôi mong bạn đừng bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tình yêu. Tôi đã tìm được người phụ nữ hoàn hảo cho Nick không hoàn hảo. Tôi và Kanae đều biết mỗi người chúng tôi đều có những khiếm khuyết, nhưng chúng tôi coi mình là cặp đôi hoàn hảo. (Một người bạn giàu hiểu biết của tôi, người biết cả tôi và Kanae cũng nói: ‘Tôi mừng vì hai bạn đã tìm thấy nhau. Tại sao lại bỏ phí hai con người hoàn hảo nhỉ?’).

Bây giờ có một số người thích sống độc thân hơn, và sự lựa chọn đó chẳng có vấn đề gì nếu như nó làm cho bạn hạnh phúc và mãn nguyện. Nhưng nếu từ sâu thẳm trái tim mình bạn muốn chia sẻ cuộc sống với một người khác, thì tôi xin cam đoan với bạn rằng chắc chắn có một người dành cho bạn trong đời nếu trong chuyện tình cảm bạn biến niềm tin thành hành động.



* Còn tiếp


Tự truyện Nick Vujicic (P7): Sống như thể không có ngày mai



Tôi biết Phil Toth ở La Jolla, California qua mẹ của tôi khi chúng tôi vẫn còn đang sống ở Australia. Qua nhà thờ địa phương, mẹ tôi đã nghe nói về Phil và trang web dành cho người Cơ Đốc của anh. Mẹ cho tôi xem trang web đó và tôi được biết câu chuyện về niềm tin trong hành động của anh, một câu chuyện gây xúc động sâu sắc. Khi Phil chỉ mới hai mươi tuổi, một hôm anh thức dậy và nhận thấy mình không thể nói được bình thường như trước. Thoạt đầu gia đình nghĩ anh đùa, bởi vì anh vốn thích trêu đùa và gây cười cho mọi người, nhưng rồi sau đó Phil tiếp tục chịu đựng chứng chóng mặt và chứng mệt mỏi khiến gia đình không khỏi lo lắng. Trong gần hai năm trời các bác sĩ không thể xác định được Phil bị làm sao, nhưng cuối cùng họ chẩn đoán anh bị bệnh xơ cứng teo cơ một bên (ALS) hay còn gọi là bệnh Lou Gehrig.







Nick Vucijic biểu tượng của niềm tin, khát vọng sống mãnh liệt.


Thời gian sống của người mắc căn bệnh phá hủy các tế bào thần kinh vận động ở não, cột sống và làm suy yếu hệ thống cơ này được dự đoán là từ hai đến năm năm kể từ khi bệnh được phát hiện. Ban đầu các bác sĩ nói với Phil rằng bệnh của anh tiến triển nhanh đến mức anh có thể chỉ sống được chừng ba tháng nữa. Ấy vậy mà Phil đã sống được năm năm, và tôi nghĩ sở dĩ anh sống được lâu như vậy là bởi anh không chăm chăm nghĩ đến những đau đớn mà mình phải chịu đựng. Thay vì thế, anh tập trung vào việc khuyến khích người khác cầu nguyện và tin ở Chúa. Hàng ngày Phil đấu tranh với bệnh tật hiểm nghèo bằng cách ngợi ca cuộc sống và tìm đến với mọi người để giúp đỡ họ, mặc dầu anh không thể nhấc được tay chân khỏi giường. Bệnh ALS vừa nguy hiểm vừa gây đau đớn khủng khiếp. Trong mấy năm Phil nằm liệt giường, anh không thể làm gì nhiều cho bản thân anh. Thậm chí giọng nói của anh cũng bị ảnh hưởng khiến mọi người khó có thể hiểu được lời anh nói. Gia đình đầy tình yêu của anh và bạn bè đã chăm sóc anh tận tình.

Mặc dù bị bệnh tật hành hạ, Phil vẫn hiến dâng cuộc sống của anh cho niềm tin tôn giáo, và thậm chí anh đã tìm ra cách biến niềm tin thành hành động để có thể tìm đến với những người ốm yếu, những người mang bệnh hiểm nghèo để an ủi, động viên họ. Nhờ tình yêu thương của Chúa, với tất cả những thách thức to lớn về sức khỏe, Phil đã tạo ra trang web mà mẹ tôi đã phát hiện ra.

Với sự thúc giục của mẹ, tôi tìm đến nhà Phil vào năm 2002 để gặp anh trong chuyến đi tới nước Mỹ của tôi. Tôi có một người em họ phải chịu đựng một căn bệnh nan y chưa có thuốc chữa, và tôi đã được chuẩn bị để đối mặt với điều tồi tệ nhất. Nhưng khi tôi vào phòng của Phil, anh đã dành cho tôi nụ cười đón chào rạng rỡ, một nụ cười đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó. Dù phải chịu đựng đau đớn, Phil đã không thu mình lại, không ôm khư khư cảm giác tủi thân. Sức mạnh và lòng dũng cảm của anh đã khiến tôi rất xúc động và đã khích lệ tôi rất nhiều.

Phil và gia đình của anh chưa bao giờ từ bỏ niềm hy vọng về một phép màu, ngay cả khi anh đã chuẩn bị tinh thần để về bên Chúa trên thiên đường. Khi tôi gặp anh, bệnh ALS đã cướp đi khả năng nói của anh. Anh chỉ có thể giao tiếp bằng cách chớp mắt để biểu thị các chữ cái, và anh làm việc đó với sự kiên nhẫn và vui vẻ khiến tôi kinh ngạc. Anh đã tìm ra cách để sử dụng kỹ thuật laser, kỹ thuật cho phép anh điều khiển máy tính và anh đã sử dụng nó để tạo bản tin của người Cơ Đốc giáo trên trang web, bản tin đã có hơn ba trăm người đăng ký đọc.

Nỗ lực phi thường nhằm biến niềm tin thành hành động của anh trong khi anh không thể nói được, trong khi bệnh tật “trói” chặt anh vào chiếc giường đã thúc đẩy tôi bắt đầu sứ mệnh truyền giáo của mình vài tuần sau đó. Từ ngày ấy, bất cứ khi nào cảm thấy thất vọng, tôi lại nghĩ đến Phil Toth. Nếu trong hoàn cảnh ấy anh vẫn có thể tiếp tục tạo ra những ảnh hưởng tích cực và vẫn giúp đỡ người khác được thì tại sao tôi lại không thể?

Khoảng một năm sau tôi đã vinh dự được ở bên giường của Phil khi anh từ giã cõi đời để đến kiếp sau. Mặc dầu tiếc thương anh vô hạn, tôi vẫn cảm thấy mình bé nhỏ khi chứng kiến một chiến binh trong đội quân của Chúa trở về nhà. Tôi hy vọng rằng bạn và tôi có thể thể hiện lòng quyết tâm, sự can đảm và tinh thần lạc quan trong khi giữ niềm tin và hành động vì niềm tin như Phil để chúng ta có thể trở thành một món quà đối với người khác.

Còn tiếp…





Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

Tự truyện Nick Vujicic (P6): Thay thái độ, đổi cuộc đời




Từ nhỏ, Nick Vujicic đã mang nặng mặc cảm về khuyết tật của mình và nhiều lúc chỉ muốn chết. Nhiều lần tự tử không thành, Nick trở về với cuộc sống thực tại với những câu hỏi đầy ám ảnh như: “Tại sao cậu không có chân tay?”…

Nick Vujicic là người Australia, khi được sinh ra đã không có tay và chân. Nick bị hội chứng tetra-amelia bẩm sinh, một loại rối loạn hiếm gặp, gây ra sự thiếu vắng cả 4 chi. Khi còn thơ ấu, Nick đã phải đấu tranh cả về tinh thần, tình cảm cũng như thể xác.




Bạn có thể sẽ không kiểm soát được rủi ro nghiêm trọng tiếp theo xảy ra trong cuộc đời. Một cơn bão quét qua nhà bạn. Một người lái xe say xỉn đâm xe vào xe hơi của bạn. Ông chủ sa thải bạn. Người yêu của bạn nói: “Anh cần có khoảng cách”. Tất cả chúng ta ai cũng thỉnh thoảng bị vấp ngã. Trong những hoàn cảnh ấy bạn cảm thấy buồn, cảm thấy thật tồi tệ, nhưng rồi bạn phải lấy lại tinh thần và tự đặt ra cho mình câu hỏi: “Làm gì tiếp theo đây?”. Khi bạn đã than vãn, đã khóc lóc chán rồi, hãy tỉnh trí lại và điều chỉnh thái độ.

Bạn có thể thay đổi thái độ và thay đổi cuộc sống của mình mà không cần phải uống thuốc, không phải tìm đến một bác sĩ tâm thần, cũng không phải leo lên tận đỉnh núi để tìm lời khuyên từ một nhà hiền triết. Từ đầu cuốn sách cho đến những trang này tôi luôn khuyến khích bạn tìm ra mục đích sống, luôn hy vọng vào tương lai, luôn tin vào những khả năng dành cho cuộc đời bạn, và yêu bản thân mình. Những hành trang đó sẽ tạo cho bạn một nền tảng vững chắc và lý do để lạc quan, và đó chính là nguồn sức mạnh để bạn điều chỉnh thái độ, giống như pin trong chiếc điều khiển từ xa của ti vi.







Nick diễn thuyết trước hàng triệu người.


Bạn đã bao giờ thấy một người hạnh phúc, mãn nguyện và thành công mà lại là người bi quan chưa? Tôi chưa từng thấy. Đó là bởi lạc quan là sức mạnh – nó mang đến cho bạn khả năng kiểm soát các cảm xúc. Sự bi quan làm nhụt ý chí của bạn, cho phép các cảm xúc điều khiển hành động của bạn. Với tinh thần lạc quan, bạn có thể điều chỉnh thái độ để không nản lòng trước khó khăn. Việc này đôi khi được miêu tả là “tái cấu trúc” bởi vì trong khi không phải lúc nào cũng có thể thay đổi được hoàn cảnh, bạn vẫn luôn có thể thay đổi cách nhìn về hoàn cảnh.

Trước hết, bạn có thể phải làm việc này một cách có ý thức, nhưng khi thực hành nó một thời gian, nó sẽ trở thành một việc tự nhiên. Tôi thường xuyên đi đây đi đó cùng với những người chăm sóc của mình, và trong những ngày đầu bước vào sự nghiệp của một diễn giả, khi một chuyến bay bị hủy bỏ hoặc một mối liên lạc bị gián đoạn, tôi đã gặp khó khăn trong việc kiểm soát cảm giác tức giận và chán nản. Cuối cùng tôi đã phải đối mặt với thực tế rằng khi bạn thường xuyên đi đây đi đó như chúng tôi, bạn luôn luôn gặp những vấn đề nảy sinh. Vả lại, tôi đã đủ lớn để không tức giận một cách thiếu kiểm soát, còn những cơn cáu giận thì phần nào mất đi hiệu lực của chúng khi tôi chẳng có chân để mà dậm đùng đùng.

Tôi phải làm chủ khả năng điều chỉnh thái độ trước những lần chuyến đi của chúng tôi bị gián đoạn ngoài mong muốn. Giờ đây, khi buộc phải ngồi hàng giờ ở sân bay hoặc cần phải thay đổi các kế hoạch một cách đột ngột, tôi cố gắng tránh căng thẳng, chán nản, tức giận bằng cách tập trung nghĩ tới những điều may trong cái rủi. Tôi cố gắng tự nhen nhóm trong mình những ý nghĩ lạc quan như: Chuyến bay của chúng ta bị chậm bởi vì thời tiết xấu. Tốt thôi, bởi vì nếu đợi bão tan, chúng ta sẽ có một chuyến đi an toàn hơn.



Hoặc: Họ hủy chuyến bay vì các vấn đề kỹ thuật. Mình thích ngồi dưới mặt đất đợi một chiếc máy bay chất lượng tốt hơn là ngồi trên một chiếc máy bay đầy những trục trặc ở trên trời kia.

Tôi muốn có một chuyến đi bình an hơn là một chuyến đi sóng gió!

Nhưng có một sự lựa chọn khác trong việc điều chỉnh thái độ là chỉ nghĩ đến mặt tiêu cực của hoàn cảnh, và đó không phải là một sự điều chỉnh lành mạnh. Khi bạn cho phép hoàn cảnh vượt ra ngoài sự kiểm soát, cho phép nó quyết định thái độ và hành động, bạn phải đối mặt với nguy cơ rơi vào vòng xoáy đi xuống của những quyết định nóng vội và những phán xét sai lầm, sa vào sự phản ứng thái quá, nguy cơ bỏ cuộc quá sớm, đánh mất những cơ hội vẫn thường xuất hiện vào những lúc bạn nghĩ rằng cuộc sống sẽ chẳng bao giờ trở nên tốt đẹp hơn được.

Nếu bạn cho phép mình đắm chìm trong bi quan và tiêu cực, chắc chắn bạn sẽ không bao giờ có thể vượt lên nghịch cảnh. Khi bạn cảm thấy máu trong người sôi lên vì những ý nghĩ tiêu cực, hãy cố gắng đừng chú ý đến những ý nghĩ đó và hãy thay thế chúng bằng những ý nghĩ có tính khích lệ và tích cực hơn. Dưới đây là một số ví dụ về những ý nghĩ tích cực có thể giúp bạn kiểm soát tiếng nói tiêu cực bên trong con người mình.

Còn tiếp…





Tự truyện Nick Vujicic (P5): Ôi, mình dễ thương đấy chứ!




Từ nhỏ, Nick Vujicic đã mang nặng mặc cảm về khuyết tật của mình và nhiều lúc chỉ muốn chết. Nhiều lần tự tử không thành, Nick trở về với cuộc sống thực tại với những câu hỏi đầy ám ảnh như: “Tại sao cậu không có chân tay?”…

Nick Vujicic là người Australia, khi được sinh ra đã không có tay và chân. Nick bị hội chứng tetra-amelia bẩm sinh, một loại rối loạn hiếm gặp, gây ra sự thiếu vắng cả 4 chi. Khi còn thơ ấu, Nick đã phải đấu tranh cả về tinh thần, tình cảm cũng như thể xác.


Đoạn trích này là những chia sẻ thú vị của Nick để vượt qua những mặc cảm bản thân.




Khi còn là một cậu học trò, tôi cố gắng đến tuyệt vọng để khiến mình hợp với đám đông, giống như hầu hết bạn bè ở tuổi mới lớn. Bạn đã bao giờ nhận thấy rằng ngay cả những bạn tuổi mới lớn muốn trở nên “khác người” cũng thường giao du với những đứa trẻ có cách ăn mặc, nói năng và hành động giống mình? Có gì không ổn đây? Làm sao bạn lại có thể là người ngoài cuộc được nếu tất cả những người bạn giao du đều mặc quần áo đen, nhuộm móng tay đen, tô son môi đen, kẻ mắt đen? Và nếu bạn ăn mặc giống y như họ, thì làm như thế cũng đâu có khiến bạn trở thành người trong cuộc được, đúng không?







Nick Vucijic: Hãy hướng sự chú ý và quan tâm của mình vào những người đang cần sự giúp đỡ.


Những hình xăm và những chiếc khoen được sử dụng như một tuyên bố của chủ nghĩa cá nhân thô kệch. Thời nay các bà mẹ mẫu mực xuất hiện ở quầy thực phẩm cũng đeo khoen và xăm mình. Chắc chắn phải có một cách tốt hơn để tôn vinh cá tính của bạn ngoài việc chạy theo mốt và xu hướng thời trang, đúng không bạn?

Tôi đã trang bị cho mình một thái độ mà tôi nghĩ có thể cũng giúp ích cho bạn. Tôi đã xác định rằng vẻ đẹp nằm ở chính sự khác biệt, rằng tôi đẹp chính là vì tôi không giống bất cứ ai. Tôi là tôi, độc nhất vô nhị. Không ai gọi tôi là “trung bình” hoặc “chỉ là một đứa con trai khác thôi”. Tôi có thể không nổi trội giữa đám đông, nhưng tôi thực sự khác biệt.

Thái độ đó giúp ích rất nhiều bởi vì tôi thường khiến cho trẻ em cũng như người lớn phản ứng một cách lạ lùng khi họ nhìn thấy tôi lần đầu. Trẻ con thường nghĩ tôi đến từ hành tinh khác hoặc là một quái vật. Những bạn trẻ đang ở tuổi mới lớn lại thường có sự tưởng tượng khủng khiếp đến mức có bạn cho rằng tôi bị một kẻ giết người dùng rìu chặt đứt chân tay hoặc tưởng tượng ra chuyện án mạng rùng rợn khác. Người lớn cũng thường nhanh chóng đi đến những kết luận lạ lùng. Thường thì họ ngờ rằng tôi là một hình nộm hoặc một con rối.

Một lần khi đến thăm họ hàng ở Canada, tôi được đưa đi chơi trò hóa trang để xin kẹo lần đầu tiên. Họ kiếm được một chiếc mặt nạ to tướng có thể che cả người tôi, sau đó dẫn tôi đi gõ cửa từng nhà. Thoạt đầu phản ứng của chủ nhân các ngôi nhà không có gì đặc biệt, cho đến khi chúng tôi đoán rằng mọi người nghĩ tôi không phải là người thật. Cuối cùng chúng tôi hiểu ra điều đó khi một người phụ nữ bỏ mấy cái kẹo vào túi của tôi và tôi nói: “Cảm ơn! Trick or treat!”.

Người phụ nữ đó giật bắn người và rú lên. “Một đứa trẻ ư?”, bà kêu lên. “Tôi cứ nghĩ các anh mang theo một hình nộm cơ!”.

Ồ, mình dễ thương đấy chứ, tôi nghĩ.

Khi tôi cảm thấy muốn vui đùa, trong con mắt của mọi người tôi là người biết tận dụng đầy đủ lợi thế từ sự độc đáo của mình. Tôi thích dạo chơi quanh các khu mua sắm cùng với các anh chị em họ và bạn bè. Cách đây mấy năm, một hôm chúng tôi tới một khu mua sắm ở Australia và phát hiện một cửa hàng bán đồ lót của hãng Bonds trưng bày các bộ đồ bó sát người.

Ma nơ canh nam của cửa hiệu đó mặc trên người một chiếc quần lót màu trắng mờ của hãng Bonds. Chàng ma nơ canh đó có thân hình giống hệt tôi: không có tay, không có chân. Thật tình cờ, hôm đó tôi cũng đang mặc một chiếc quần hiệu Bonds, vậy nên các anh chị em họ và tôi quả quyết rằng tôi có thể làm một ma-nơ-canh của cửa hiệu thời trang. Chúng tôi vào trong cửa hiệu. Các anh chị em họ đẩy tôi đến gian trưng bày sản phẩm. Và thế là tôi điềm nhiên đứng bên cạnh anh chàng ma cơ canh.

Trong năm phút tiếp theo, tôi đã thu hút được sự chú ý của người qua lại. Bất cứ khi nào có người đi mua sắm dừng lại nhìn mình, tôi lại làm điệu bộ giật giật cơ mặt, mỉm cười, nhăn mặt, hoặc cúi đầu chào khiến họ vô cùng sửng sốt và bàng hoàng! Tất nhiên trò chơi đó gây ra những trận cười rũ rượi cho mấy kẻ đồng mưu với tôi ở bên ngoài cửa hàng. Sau sự việc đó, các anh chị em họ bảo rằng nếu như công việc diễn thuyết của tôi không được thuận lợi thì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tìm được việc làm tại một cửa hàng thời trang với vai trò của một ma nơ canh.

Tôi đã học để cười, bất chấp khuyết tật của mình và những phản ứng lạ lùng xuất phát từ những khiếm khuyết ấy, nhưng có một phương pháp tốt hơn để vượt qua mối hoài nghi về giá trị bản thân hoặc sự thiếu khả năng yêu và trân trọng bản thân mình. Thay vì chìm trong đau khổ, bạn hãy tìm đến để chia sẻ và xoa dịu nỗi đau của người khác. Hãy hướng sự chú ý và quan tâm của mình vào những người đang cần sự giúp đỡ.

Còn tiếp…






Bích Lan (dịch)


Tìm bài viết này trên Google:



  • Tự truyện Nick Vujicic

  • Tu truyen Nick Vujicic

  • Nick Vujicic

  • Tiểu sử Nick Vujicic

  • Nick Vujicic la ai

  • Nick Vujicic la gi





Tự truyện Nick Vujicic (P5): Ôi, mình dễ thương đấy chứ!

Tự truyện Nick Vujicic (P4): Học lướt sóng




Từ nhỏ, Nick Vujicic đã mang nặng mặc cảm về khuyết tật của mình và nhiều lúc chỉ muốn chết. Nhiều lần tự tử không thành, Nick trở về với cuộc sống thực tại với những câu hỏi đầy ám ảnh như: “Tại sao cậu không có chân tay?”…


Nick Vujicic là người Australia, khi được sinh ra đã không có tay và chân. Nick bị hội chứng tetra-amelia bẩm sinh, một loại rối loạn hiếm gặp, gây ra sự thiếu vắng cả 4 chi. Khi còn thơ ấu, Nick đã phải đấu tranh cả về tinh thần, tình cảm cũng như thể xác.


Trong đoạn trích này, Nick kể về người bạn Bethany Hamilton. Đối với họ, không gì là không thể.


Năm 2008 trong một chuyến đi diễn thuyết ở Hawaii, tôi đã gặp vận động viên lướt sóng đẳng cấp thế giới Bethany Hamilton. Bạn biết không, cô gái ấy bị mất cánh tay trái do cá mập tấn công vào năm 2003 trong khi đang lướt sóng tại một vùng biển ở Hawaii. Tai nạn xảy ra khi cô mới 13 tuổi. Trước khi bị cá mập tấn công, Bethany là một vận động viên lướt sóng nổi tiếng, nhưng sau khi thoát chết trong vụ tấn công đó và kiên cường quay trở lại với môn thể thao mà cô yêu thích, ngợi ca và tạ ơn Chúa đã che chở cho mình, cô trở nên nổi tiếng thế giới nhờ tinh thần dũng cảm và niềm tin phi thường. Giờ đây, giống như tôi, cô đi khắp thế giới, khích lệ mọi người vượt lên nghịch cảnh và chia sẻ niềm tin của cô với họ.

Bethany đã truyền cảm hứng nhiều đến nỗi tôi đề nghị cô giúp thực hiện một điều mà tôi luôn muốn thử. Tôi đề nghị cô dạy tôi lướt sóng. Thật ngạc nhiên, cô đề nghị dẫn tôi đến bãi biển Waikiki.







Hình ảnh ấn tượng của Nick Vujicic và Bethany


Tôi không được tự tin cho lắm khi nghĩ mình sẽ học lướt sóng ở cái nơi nổi tiếng ấy, nơi mà những ông vua và các nữ hoàng của Hawaii lần đầu tiên cưỡi trên đỉnh những con sóng. Tôi khá căng thẳng. Khi Bethany chuẩn bị một chiếc ván lướt dài, cô giới thiệu tôi với hai ngôi sao lướt ván Tony Moniz và Lance Hookano, những người sẽ cùng chúng tôi lướt sóng.

Như tôi đã nói, khi bạn tự hỏi liệu mình có thể đạt được những mục đích trong cuộc đời hay không, hãy tin tưởng vào những người đang sẵn lòng chìa tay ra giúp bạn và những ai tìm đến với bạn trong vai trò của người dẫn dắt. Tôi đã làm đúng như thế khi tôi thực hiện mục đích này. Có lẽ tôi đã có được những người bạn lướt sóng nhiệt tình và giàu kinh nghiệm nhất giúp đỡ. Trước hết họ giúp tôi tập giữ thăng bằng trên ván lướt ở trên bờ.

Rồi họ thay nhau giúp, hướng dẫn tôi và cổ vũ tôi. Khi xuống biển, tôi bị tấn công bởi một ý nghĩ đáng sợ rằng, tôi và Bethany chỉ có hai chân và một tay thôi – và đó đều là chân tay của Bethany! Tôi thích cái ý tưởng mình là một anh chàng biết lướt ván, và là một tay bơi sung sức, tôi không sợ nước, nhưng dù được những vận động viên lướt ván chuyên nghiệp giúp tôi vẫn không chắc mình có thể ở trên một chiếc ván và lướt trên đỉnh những con sóng. Có lúc tôi thực hiện một cú xoay 360 độ cùng với một trong những người hướng dẫn. Có lúc tôi nhảy khỏi ván lướt của mình, nhảy sang ván lướt của Bethany trong khi chúng tôi đang lướt sóng!

Rồi tôi muốn thử tự lướt ván. Tôi nóng lòng muốn thử – tôi là một diễn viên nghiệp dư. Cuối cùng mọi người cũng đồng ý để tôi tự lướt sóng một mình. Để giúp tôi tự bật người lên khi bắt được một con sóng, họ tạo ra một cái bệ nhỏ bằng cách buộc mấy chiếc khăn tắm xoắn lại với nhau ở phía trước ván lướt để giúp tôi có thêm tự tin thực hiện các cú lướt. Sau đó, khi đã tạo được tốc độ trên một con sóng, tôi có thể tì vai vào những chiếc khăn tắm ấy và nhích người lên trong tư thế thẳng đứng. Nơi nào có ý chí và có những con sóng, thì nơi đó có cách để lướt sóng!

Và hôm đó ở Waikiki đã có một cuộc thi lướt sóng, mọi người bắt đầu đổ đến xem chúng tôi biểu diễn. Mặc dù điều đó khiến tôi căng thẳng, tôi cũng không thiếu gì lời khuyên từ các chuyên gia lướt sóng.

“Cậu định thử cái trò này thật đấy à, chàng trai?”

“Này, không có tay chân như vậy liệu có giữ được thăng bằng trên ván lướt không nhỉ?”

“Cậu có biết bơi không? Cậu có thể bơi nhanh hơn cá mập không hả?”

Ngay khi xuống nước là tôi thực sự cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Tôi rất giỏi trong việc giữ cho cơ thể nổi trên mặt nước, vậy nên bơi hay thả mình trong nước đối với tôi không phải là vấn đề. Tôi cũng thích để mình trôi trong nước, vậy nên tôi chẳng bao giờ biết mình sẽ kết thúc ở đâu. Tôi thường mơ mình trôi trên đại dương về tận Australia và giạt vào sân sau ở nhà cha mẹ tôi!

Đó là một ngày tuyệt vời. Bethany ở dưới biển cùng tôi, khuyến khích tôi, nhưng mỗi khi tôi cố bắt một con sóng và vươn thẳng người lên, là y như rằng tôi lại ngã khỏi ván. Tôi đã thử đi thử lại sáu lần. Sáu lần thử là sáu lần thất bại.

Nhưng tôi không thể đầu hàng. Có quá nhiều người đang theo dõi tôi tập lướt sóng. Có quá nhiều ống kính máy quay phim đang hướng vào chúng tôi. Tôi không định xuất hiện trên YouTube như một anh chàng khuyết tật không thể làm gì được với bộ ván lướt sóng. Khi còn nhỏ, tôi đã dành nhiều thời gian chơi trượt ván, vậy nên tôi là một tay trượt ván giỏi. Cuối cùng trong lần thứ bảy, tôi đã đón bắt được một con sóng lớn và có thể rướn người lên. Đó là khoảnh khắc thích thú tuyệt vời, tôi không ngại nói với bạn rằng khi tôi đứng trên chiếc ván lướt đó cưỡi con sóng vào bờ, tôi đã hét lên đầy phấn khích hệt như một cậu bé học trò.

Tôi cưỡi con sóng vào bờ trong tiếng reo hò và huýt sáo vang dội của mọi người. Tôi hạnh phúc quá! Tôi biết rằng mình hạnh phúc bởi mọi người nói với tôi: “Chàng trai à, cậu là một anh chàng hạnh phúc!”.

Trong hai giờ tiếp theo chúng tôi đón bắt hết con sóng này đến con sóng khác, thực hiện gần hai mươi chuyến lướt sóng. Có một số nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh cuộc thi lướt sóng này, và tôi trở thành gương mặt mới đầu tiên trong làng lướt sóng được nhắc đến trên tờ tạp chí Lướt Sóng. Sau ngày lướt sóng tuyệt vời của tôi, anh bạn Lance Hookano đã đưa ra những nhận xét thú vị.

“Tôi đã ở trên bãi biển này cả đời”, Lance nói trong một cuộc phỏng vấn sau này, “và tôi chưa bao giờ chứng kiến sự kiện nào kỳ diệu như thế. Nick là một trong những người hạnh phúc nhất mà tôi từng gặp. Cậu ấy thích lướt sóng. Nước biển chảy trong mạch máu của cậu ấy. Những gì được chứng kiến hôm nay khiến tôi nghĩ rằng trên đời này không gì là không thể.”

Nếu một gã không tay chân như tôi còn có thể học lướt sóng tại một trong những bãi biển nổi tiếng nhất thế giới, thì bạn có thể thực hiện được bất cứ điều gì và tất cả mọi điều, bạn ạ!

Còn tiếp…