Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

Kỉ niệm trong tôi


Kỉ Niệm Trong Tôi



16 trăng tròn, cái độ tuổi mơ mộng với tà áo dài – 1 hàng phượng hồng đỏ rực pha thêm chút nắng len lỏi in bóng 1 cô gái tuổi “ươn ươn dở dở” thả hồn theo gió , vòng quay của 2 chiếc bánh xe đạp chầm chậm hơn so với những cậu đầu đinh chạy xe đạp mà lao như ăn cướp làm nó hồn vía chạy gấp về với thực tại. Nó ghét, ghét những ai phá rối thế giới riêng của nó.Giống như sáng nay, khi lén nhìn cậu lớp trưởng đang đóng góp phần bài giảng cho thầy. Tự dưng có 1 dòng điện chạy vòng qua mặt nó rồi chuyển hướng đâm thẳng vào trái tim nó như thể 1 mũi tên găm vào với tốc độ 80km/h, cảm thấy lân lân, thấy mọi thứ trở nên đẹp lung linh đến lạ kì thì bị thầy phát hiện bắt lặp lại những gì cậu lớp trưởng trả lời vừa xong. Đen…đời quá đen khi sao chổi quét trúng nó ngay lúc này, làm sao có thể nhớ được khi nãy giờ mơ mộng cùng nhau bay lên vũ trụ chỉ có đôi ta và những vì sao lấp lánh, những mảnh vỡ của các hành tinh ghép lại thành hình trái tim in tên 2 đứa mình lững lờ trôi. Đành xấu hổ gục mặt cho thầy chửi.


Ra chơi, trên tay 1 gói chùm ruột dầm chấm muối là đủ thưởng thức giờ giải lao tuyệt vời vì nó có thể ngắm cậu ấy chơi đá cầu mà cậu ta không mảy may biết. Nó lại mơ…mơ một buổi trưa hè,cái nắng bồng bềnh trôi giữa mặt sông rồi nhẹ nhàng đặt mình lên thành ghe gỗ, vô tình nó nhận được 1 bức thư tình đựng trong cái chai như trong phim vừa xem tối qua trôi dạt vào bờ cát vàng mịn, nó sẽ bất ngờ khi tác giả của bức thư ấy là cậu lớp trưởng đẹp trai, da ngâm đen đầy nam tính kèm cặp kiếng vuông nửa gọng trên sống mũi cao cao ấy sẽ viết trong mảnh giấy nhỏ đó nhắn gởi rằng muốn mời người con gái trong mộng với làn da trắng mịn hồng hào, bờ môi chúm chiếm khiến điên đảo trái tim cậu ấy chính là …nó, sau đó sẽ đạp xe quanh thành phố, những con đường có hàng cây xanh mát với 1 bên là sông núi, trên trời từng vầng mây trắng xốp lững thững dạo quanh những ngọn núi xanh cỏ và những cơn gió nhè nhẹ khẽ luồn qua mái tóc nó mang theo hương thơm thi thoảng ngút ngàn. Á, tự dưng tiếng la the thé của con mụ đanh đá nhất lớp hét lên làm không gian riêng tư lãng mạng ấy biến mất tức khắc, giận tím gan bầm ruột cũng không dám nhăn nhó với con mụ đó mới ấm ức chứ.Cười trừ rồi vui vẻ bước đi, tạm thời để không gian đẹp đẽ đó vào góc riêng cái đã.Nó hiểu hôm nay là ngày xui xẻo với nó, may mắn sẽ không gõ cửa với những đứa con gái luôn sợ sệt, tự ti mình xấu xí và học không giỏi như nó. Nó lẳng lặng xuất hiện rồi cũng nhẹ nhàng ẩn đi- sự tồn tại của nó luôn là chiếc bóng mà ai ai cũng lười để ý đến dù nó dài hơn, thấp hơn hoặc đứng bóng.


Ngày lại ngày cứ trôi qua, nó cứ vẫn là chiếc bóng ngày càng mập mờ còn cậu ấy thì càng ngày càng tỏa sáng hơn, sáng rạng ngời. Cậu là niềm tự hào của lớp, của thầy chủ nhiệm, của gia đình và từ lúc nào trái tim của nó luôn đập nhanh và hỗn loạn khi nghĩ đến hoặc ai đó nhắc đến cậu. Nó khó chịu khi những cô gái khác cứ vây quanh cậu tán dương và cười đùa với cậu. GHEN ư? Có thể lắm nhưng nó biết nó không có quyền khi bản thân nó không là gì cả, càng khó hơn khi nó mãi là chiếc bóng mờ nhạt.


SỰ QUYẾT TÂM thay đổi bản thân mình rõ rệt hơn để dành lấy cậu ấy, cướp hay dành giật là đúng nhỉ? Học, học nữa, học mãi …học hoài vẫn cứ ngu ngu. Tình hình càng khó khăn khi mà trong đầu nó kiến thức rất ít ỏi, rồi 1 sáng kiến có vẻ hơi “thông minh” chút là đêm đêm ôm chồng sách vở qua nhà nhỏ bạn thân “ ăn dằm ở dề” bên đó hằng ngày. Trời không phụ lòng kiên nhẫn của nó, thời gian 3 tháng nó vực dậy và mạnh dạn phát biểu hơn, bắt đầu trong lớp dần dần cũng có nhiều bạn bắt đầu hỏi han và nói chuyện với nó. Hạnh phúc vô bờ khi mình đã cố gắng vì chỉ nghĩ cho bản thân mình và khi đã gần như đạt được thì nó cảm nhận được rất nhiều tình cảm và sự ngưỡng mộ của bạn bè, trong đó có cậu lớp trưởng nữa. Bữa rày cậu hay quay xuống nhìn nó với anh mắt dịu dàng kèm theo nụ cười như thể nhắn mình rằng “Hãy cố lên”. Cuối năm nó được học sinh tiên tiến còn cậu ấy vẫn cứ nhận đều đều học sinh giỏi như hằng năm.

Một học kỳ có thể thay đổi 1 con người chỉ vì 1 mục đích cụ thể nào đó, nó ít mơ mộng hơn, nó không ngắm cậu ấy khi trả bài nữa mà bù vào đó nó cặm cụi theo dõi bài học đang đến đâu. Cũng như giờ ra chơi nó cũng không đứng cả buổi giải lao dành cho cậu chỉ để ngắm đôi chân thoăn thoắt khéo léo chuyển cầu nữa bù vào đó nó huyên thuyên buôn chuyện này chuyện nọ với bạn gái. Dần dần sự chú ý đến cậu lớp trưởng mất hẳn thì khi đó mũi tên tình yêu lại chuyển hướng sang cậu. Cậu lại bỏ thời gian đá cầu cùng đám con trai vào giờ giải lao chỉ để ngồi trong lớp thình thoảng quay xuống nhìn nó, có khi không chạm mắt nhau thì thôi nhưng vô tình 6 mắt trúng phải thì nó là người đỏ mặt rồi quay đi, cậu hay đứng trước cổng trường chờ nó vào cùng và chỉ cần dựng 2 chiếc xe đạp bên nhau giống như thể là đủ lắm rồi.

Sắp Tết …trong lòng háo hức áo quần mới, nhà cửa sửa sang đẹp hơn lòng nó vui quá đỗi nhưng nghĩ đến chuyện không đến lớp mà buồn, cứ sợ nhớ trường, nhớ lớp, nhớ bạn bè, nhớ những buổi ra chơi và nhớ chiếc xe đạp luôn kề sát xe nó là lòng lại luyến tiếc. Ai bảo ta yêu, ai bảo ta hững hờ rồi bây giờ lại thấy buồn, trống trải khi xa vắng.

Cứ đến một mùa xa lại làm vơi đi bớt nổi nhớ… phải chẳng lứa tuổi học trò tình cảm vụng dại luôn bất thường và nhiều xao xuyến, mơ mộng tức thời rồi vụt tắt lúc nào chẳng hay. Đã 6 năm trôi qua, nó cũng chẳng nhớ từ lúc nào đã đặt cậu lớp trưởng ra khỏi trái tim mình không một chút tiếc nuối, 3 năm học cùng nhau thì đã 2 năm chúng ta kề sát xe nhau như thể 1 cặp trời định, những ánh mắt vô tình chạm phải dành cho nhau cũng thưa dần đi và lôi kéo chúng ta rời xa nhau bởi những thú vui khác, cái hiếu thắng dành giật cậu ấy từ những bạn gái xoay quanh cậu cũng chẳng còn là mục đích như ban đầu. Nhưng khi ở đâu đó để hoài niệm về mối tình đầu “ngây ngây dại dại” ấy vẫn dễ thương, nhẹ nhàng. Mối tình đầu mơ mộng nhiều, mãnh liệt bao nhiêu thì vẫn rất thiên thanh và tươi đẹp bấy nhiêu.

Họp lớp năm nay lớp đa phần đã có người yêu, nó và cậu ấy cũng vậy. Nhưng 1 khoảng trời riêng về mối tình đầu khó có thể quên bởi ánh mắt trong sáng, thẹn thùng của ngày xưa làm ta lân lân đến lạ lùng. Nhưng nó biết, giữa chúng ta luôn có một khoảng cách nhất định vì đó chỉ là kỷ niệm đẹp của thời học sinh, thời mới lớn mơ mộng và lãng mạng. Còn bây giờ cả hai cũng đều có hạnh phúc riêng, tình cảm của tuổi đã trưởng thành và có nhiều trách nhiệm hơn. Chúc cho mối tình đầu của nó luôn hạnh phúc



Kỉ niệm trong tôi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét